Hậu Tiếu Ngạo Giang Hồ 2013
Độc quyền tại Blogger Đông
Phương Cô Nương 2013
CHƯƠNG 40 – TÌNH YÊU CỦA
NÀNG
2 ngày sau, Tiểu Bạch tỉnh lại. Nàng thấy Bích cô đang
bên cạnh nàng, liền lay bà hỏi:
-Cô cô, LHX sao rồi? Còn Nhất Sơn nữa? Họ sao rồi?
-Tiểu Bạch, ta xin lỗi. Ta và BNC đã cố gắng hết sức, LHX
cho dù tim hắn vẫn đập mạch vẫn lưu thông nhưng não của hắn đã bị hỏng rồi, hắn
giờ vẫn sống nhưng như một cây gỗ vậy, không thể di chuyển được. BNC đang theo
dõi và tìm cách chữa trị cho hắn. Còn Nhất Sơn, thân thể đã tàn phế, sợ liên luỵ
đến con, đã tự kết liễu rồi. Nếu con muốn, ta có thể đưa con đến trước mộ của
Nhất Sơn.
Đến đây, hai hàng nước mắt tuôn rơi trên gương mặt xinh đẹp
của nàng. Đau khổ đến tột cùng, cả hai nam nhân yêu nàng đều đã ra đi. Nàng
cũng không muốn gặp lại họ, chỉ để nàng thêm tự dằn vặt khi nhớ về những kỷ niệm
với họ.
-Từ nay về sau, con sẽ không yêu bất kỳ ai nữa. Như vậy
là quá đủ với con, đau khổ và hy vọng, ngọt bùi đắng cay đều đã nếm qua. – nàng
thẫn thờ.
***
Một tháng sau đó, NL và ĐBQ, LH và HT, VĐ và ML cùng nhau
tam hỷ lâm môn, thành thân cùng một ngày, màu đỏ nhuộm cả Bách Hữu quán nhưng
nó không thể nào len lỏi vào con tim đã đóng băng của nàng. Nàng vui mừng cho họ
nhưng cũng tự thấy tủi thân, sao người khác có thể hạnh phúc, còn nàng lại
không? Không phải nàng ganh tỵ với chính những tỷ muội của mình mà vì ông trời
thật không công bằng với nàng, cho nàng được quen biết 2 nam nhân, mặc dù LHX
không phải là nam nhân tốt như Nhất Sơn nhưng cả 2 đều để lại những dấu ấn sâu
nặng trong lòng nàng. Vậy mà tại sao cả hai cùng rời bỏ nàng trong cùng một
ngày? Đến đây nàng bật khóc, mũi kim thêu đâm vào tay, vết thương bé xíu này với
nàng chẳng có chút cảm giác khi trong lòng nàng đang có một vết thương đến chết
cũng không thể khỏi. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, nàng tự giam mình trong phòng
thêu, miệt mài thêu tranh, mỗi bức tranh là một kỷ niệm của nàng, dù vui dù buồn
nàng vẫn thêu ra trong vô thức.
Sau 3 tháng, tinh thần nàng dần ổn định, nàng quyết định
đi bán tranh và trở lại với cuộc sống bình thường, một cuộc sống mà nàng nghĩ sẽ
mãi cô đơn như vậy đến cuối đời. Thấy nàng có khởi sắc, mọi người ai nấy đều cảm
thấy lòng nhẹ hơn. VĐ giúp nàng đem tranh ra bán và định ở đó cùng nàng nhưng
nàng bảo cứ để nàng một mình, nàng phải làm quen thôi. Nhìn phố đông người qua
lại, chốc lát lại có những cặp tình nhân nắm tay nhau vui vẻ biết mấy. Nàng ước
gì…
Được nửa buổi, cũng có hơn chục người mua tranh. Nàng
đang ngồi thêu thêm tranh:
-Cô nương, ta muốn mua bức tranh này, bán bao nhiêu vậy?
– một giọng nam hỏi.
-Bức đó 1 lượng bạc. – nàng liếc nhìn bức tranh, không
thèm nhìn người mua tranh.
-Ta muốn mua tranh tặng cho người ta yêu, ta và cô ấy xa
nhau đã 3 tháng rồi, chắc cô ấy giận ta lắm, cô ấy biết thêu tranh nên ta sợ
mua bức không vừa lòng cô ấy, cô ấy rất thích màu tím và đỏ, hay đánh người, lại
còn thường xuyên ức hiếp ta, theo cô ta nên mua bức nào?
Nghe đến đây nàng ngước lên nhìn, và nàng vô cùng sửng sốt,
muốn hét lên thật to nhưng nàng cố kìm nén lại. Trước mắt nàng, một dáng người
quen thuộc, vẻ mặt phong lưu phóng khoáng, ánh mắt nhìn nàng trìu mến. Nàng như
không thể tin vào mắt mình.
-Lệnh Hồ Xung, ngươi là người hay là ma?
-Ma có thể đi dưới ánh nắng sao? Ta đương nhiên là người.
Nàng bỏ nay bức tranh đang thêu dở, chạy đến ôm chầm lấy
chàng.
-Ta cứ tưởng ngươ… huynh chết rồi. Huynh thật là xấu, bỏ
ta đi lâu như vậy, ta cứ tưởng suốt đời này sẽ phải sống một mình đơn độc chứ?
-Ta cũng đâu muốn, may mà Diêm Vương Gia không nhận kẻ bội
bạc như ta, trả ta lại để trả nợ ân tình cho nàng. – chàng cười đáp.
Những giọt nước mắt của nàng lăn dài, ướt cả vai chàng.
-Ta sống, còn phu quân sắp cưới của nàng chết, nàng buồn
sao? – chàng cười hỏi.
-Huynh còn đùa được, cả người chết cũng không tha. – nàng
đấm nhẹ vào vai hắn.
-Nàng vẫn mạnh tay như ngày nào. – chàng xoa vai và nói.
Nàng lại ôm chầm lấy chàng. Cả hai cùng dọn tranh về.
-LHX, huynh còn sống. – NL vừa thấy chàng mừng rỡ chạy đến
ôm chàng.
-Mạng ta lớn như vậy, không dễ chết đâu. – chàng xoa đầu
cô.
Tối hôm đó, nàng mang cho chàng một bình Nữ nhi hồng thật
to.
-Muội đặc biệt mua cho huynh nè. Phải uống hết đó.
-Phụ lòng muội rồi, ta chỉ uống 1 chén cùng mọi người
thôi. Ta không uống nhiều rượu nữa, hại sức khoẻ lắm. – chàng nói với nàng.
Nàng nghĩ “Quái lại, sâu rượu sao có thể thay đổi bản chất
được?”, nhưng cũng mặc kệ, bỏ được rượu cũng tốt.
Họ ăn uống, cười nói với nhau như một đại gia đình rất
vui vẻ mà không biết rằng Bích cô và chàng đang giấu một bí mật kinh thiên.
Sáng hôm sau, chàng gõ cửa phòng nàng từ sớm. Nàng mở cửa
và trước mặt nàng là một con diều bươm bướm sặc sỡ. Cả 2 cùng nhau đi thả diều
rất vui, chiều đến, họ lại cùng nhau đàn hát. Nàng có cảm giác bất thường khi
nghe tiếng đàn của chàng nhưng nghĩ có lẽ là do cảm giác của mình thôi.
2 tuần trăng sau, ngày nàng mong đợi cũng đến, ngày đại hỷ
của nàng. Biết bao bằng hữu giang hồ đến chúc mừng, có cả PTD, PCđs, XHđt,
LHst, Nghi Ngọc, đại diện các phái Hoa Sơn, Hành Sơn, Cổ Mộ, Không Động. Màu đỏ,
một lần nữa nhuộm cà Bách Hữu quán, và lần này nhuộm cả tim nàng.
Sau bữa tiệc chiêu đãi khách, chàng bước vào phòng tân
nương. Chàng không hề say một chút nào, quả là có thay đổi. Chàng đến trước mặt
nàng, khẽ gỡ chiếc khăn đỏ che mặt nàng ra, ôi chao, một tân nương đẹp nhất thế
gian trong lòng chàng, nàng quá đẹp trong bộ đồ tân nương, ngoài sức tưởng tượng
của chàng. Cùng nhau uống ly rượu hợp cẩn xong, nàng nở một nụ cười và hỏi
chàng:
-Chàng không phải Lệnh Hồi Xung?
Mặt chàng liền biến sắc, giọng hơi run đáp lại:
-Ta… ta… Nhưng… sao nàng biết?
-Nhưng thiếp biết chàng là người yêu thiếp hết lòng, nên
dù chàng có là ai chăng nữa, thiếp đã bằng lòng kết duyên cùng chàng rồi. –
nàng cười đáp. – chàng không cần giải thích đâu, ánh mắt, tiếng đàn, con diều,
và nhất là chàng không phải sâu rượu… đã sớm cho thiếp biết chàng thực sự là
ai.
Chàng lặng người, không biết nói gì hơn, lệ chàng tuôn
rơi.
-Thiếp vẫn giữ lời hứa
với chàng đấy, thiếp đã lấy chàng rồi!
-Nàng còn nhớ cả điều này, ta chỉ nghĩ lúc đó nàng đùa ta thôi. Nhưng đã là phu thê
không nên giấu diếm nhau điều gì, ta sẽ kể toàn bộ sự thật cho nàng. – chàng vuốt
lên mái tóc đen huyền của nàng.
***
Sau khi LHX được đưa về, cơ thể hắn vẫn hoạt động được
bình thường, chỉ có bộ não đã bị độc huỷ, giống như là hiện tượng “người thực vật”
á. Còn Nhất Sơn thì toàn thân tàn phế, chỉ có đầu óc chàng vẫn còn minh mẫn.
BNC và Bích cô sau nhiều ngày suy nghĩ đã đề ra một ý định liều lĩnh hơn cả việc
BNC từng làm trước đây với nàng và NDD để chữa độc Tam thi não thần đang.
Cả 2 đều là người yêu nàng, nhưng nếu LHX có những đức tính
tốt đẹp của Nhất Sơn thì còn gì bằng, và chỉ có một cách để làm điều đó… đổi
não.
-Ta e rằng chúng ta khó có cơ hội thành công, nếu như
không thành công thì Trần công tử và cả LHX khó bảo toàn tính mạng. – BNC e ngại.
-Chứ bây giờ chúng ta còn cách nào khác tốt hơn nữa? –
Bích cô hỏi – ta không đành lòng nhìn thấy Tiểu Bạch như vậy. Ngươi sẽ đưa đến
cho Tiểu Bạch một khúc gỗ LHX vô tri vô giác, hay đưa đến một Trần Nhất Sơn tàn
phế? Hay là ngươi sẽ có thể đưa đến một LHX với tinh thần của Nhất Sơn, một người
mang dáng dấp mà Tiểu Bạch yêu thương và có tình cảm sâu nặng, sẵn sàng hy sinh
cho nó? – Bích cô gắt BNC.
-Hai… hai… người… cứ… làm… làm… đi… Ta có… có… chết…
cũng… đáng… đáng mà… - chàng ráng nói với một giọng đứt quãng và cố dồn hết sức
để nói.
BNC và Bích cô đánh liều, đổi bộ não đã không còn chức
năng gì của LHX thay bằng bộ não nguyên vẹn của chàng, cứ tưởng rằng họ đã thất
bại thảm hại khi xem chút nữa mất cả 2 người. Và một kỳ tích đã xuất hiện, tia
sáng le lói trong màn đêm, họ đã thành công. Sau vài ngày, cơ thể của LHX nhanh
chóng thích ứng được với bộ não mới. Sau một tháng có thể nói chuyện, nhận thức
bình thường, không có dấu hiệu gì lạ, sau 2 tháng có thể đi lại, tự làm những
việc bình thường, và sang tháng thứ 3 có thể sử dụng kiếm pháp. Và đó là lý do
Lệnh Hồ Xung trở thành “chàng”.
Nhưng dù đã nghiên cứu rất kỹ những thói quen, cung cách
nói chuyện , phong cách đi lại của LHX trước đây nhưng “chàng” Xung vẫn bị nàng
phát hiện qua những thứ không thể nào thay đổi, tiếng đàn, ánh mắt và cử chỉ
dành cho nàng. Dù chàng có cố gắng diễn cho giống LHX trước đây đến đâu, nhưng
trước mặt nàng, chàng vẫn không thể kiềm chế những cảm xúc của Trần Nhất Sơn…
và dễ dàng bị nàng phát hiện vì vốn dĩ chàng ít khi uống rượu, điều đó đã thành
thói quen, khó mà thay đổi để ngày nào cũng uống rượu như LHX trước đây.
Trước khi rời khỏi tiệc hỷ của chàng, Phong Thanh Dương
ghé tai chàng:
-Hôm nào có thời gian đến Tứ Quá Nhai, ta dạy Độc cô kiếm
pháp cho con!
Mắt chàng rưng rưng, chạy theo níu ông lại và hỏi:
-Sao người biết?
-Đệ tử ta dạy kiếm pháp cả năm liền làm sao không biết được?
Thôi thì cứ sống thật tốt vào, không dễ gì có cơ hội được ở bên người thực sự
yêu mình đâu. LHX đã từng học Độc cô cửu kiếm, ta tin chắc rằng con cũng sẽ
nhanh chóng luyện thành thôi…
Nói rồi lão cười thật to và đi mất.
***
Nàng lấy tay vuốt nhẹ má chàng, lau đi những giọt nước mắt.
-Thiếp không trách chàng giấu thiếp. Thiếp đã chấp nhận
và thành thân với chàng, đã là người của chàng, chàng không cần suy nghĩ nhiều
nữa. Nhưng thiếp xin chàng điều này, mong chàng không khó chịu khi thiếp gọi
chàng là “Xung lang”. Vì trước mặt thiếp giờ là Lệnh Hồ Xung, mặc dù biết rõ về tâm trí, chàng là Nhất Sơn nhưng thiếp đâu
thể gọi chàng như vậy trước mọi người.
-Biết sao bây giờ, ta bây giờ còn không xác định được rõ
mình là ai nữa? Ta chỉ biết một điều, ta yêu nàng bằng cả trí óc và con tim
này. Nàng nên gọi ta là Lệnh Hồ Xung, vì dù tâm thức ta là Trần Nhất Sơn nhưng
dáng dấp, khuôn mặt, hơi thở trước mặt nàng là
của Lệnh
Hồ Xung. Ta không thể nào phủ nhận bây giờ mình là Lệnh Hồ Xung, và chỉ là Lệnh
Hồ Xung của riêng nàng.
Chàng ôm nàng vào lòng, ánh mắt đầy hạnh phúc, cuối cùng
chàng đã được ở bên nàng rồi. Còn nàng, trước mắt nàng dù là ai thì cũng là người
thực sự yêu nàng và nàng cũng đã yêu người đó. Và họ sống với nhau hạnh phúc
mãi mãi về sau…
HẾT.
Ảnh cuối truyện:
Một
cái kết sẽ có nhiều bạn cho là không tưởng nhưng mình không thể để Tiểu Bạch
thành đôi với LHX hay Nhất Sơn được vì:
-LHX
đã quá bội bạc, không xứng đáng với tình cảm và những hy sinh mà nàng đã dành
cho.
-Trong
lòng nàng chỉ có hình bóng LHX, nếu gượng ép nàng và Nhất Sơn, sẽ rất thiệt
thòi cho chàng.
-Mình
đã rất đắn đo, vì lỡ chế ra cái Tuyệt não hoàn rồi thì mình không thể nào quay
đầu, quay đầu như thế nào cũng không biết!
-Mà
nếu cho cả LHX và Nhất Sơn cùng chết thì quá là tội cho nàng, và nếu cho nàng gặp
người mới thì lại quá tội cho Nhất Sơn, mà nàng cũng đâu thể yêu người mới khi
đã trải qua những điều đó.
==>Mình
cho là cái kết này hợp lý mặc dù nó có chút phi thực tế, nhưng TNGH 2013 mình
BNC đã đổi tim được thì thêm Bích cô có lẽ chuyện này có thể được.
poster phần 2
Phần 2 được post tại dây: dong-phuong-tinh-truyen-2.blogspot.com