Thứ Năm, 11 tháng 7, 2013

THÔNG BÁO

Đông Phương cô nương xin trân trọng thông báo cùng tất cả các hiệp khách, cao thủ, tiểu thủ, đại thủ, ... mọi tầng lớp giang hồ:
-Phần I của bản Hậu Tiếu Ngạo Giang Hồ 2013 đã chính thức khép lại.

-Phần II đang trên đường viết.
-Phần II dự kiến ra mắt vào ngày 17/7/2013, nếu đạt đủ điều kiện [đk nhắc hoài cũng chán, mọi người tự tìm mà đọc nha].


-Nếu không ra mắt phần II, chính thức ngừng hoạt động Blogger Đông Phương Cô Nương 2013 và tk Facebook Đông Phương Cô Nương vào ngày 18/7/2013, các blog cũ vẫn để cho các bạn đọc chơi. Ta chính thức rửa tay chậu nhựa [từ đồng thành nhựa rầu, chán ghê] và gác bàn phím, không đá động đến giang hồ nữa, chuyển sang viết truyện huyền thoại... hé hé...

POSTER PHẦN II - ĐÔNG PHƯƠNG TÌNH TRUYỆN II - SÓNG GIÓ GIA TỘC

Chương 40 - Tình yêu của nàng



Hậu Tiếu Ngạo Giang Hồ 2013 
Độc quyền tại Blogger Đông Phương Cô Nương 2013
CHƯƠNG 40 – TÌNH YÊU CỦA NÀNG
2 ngày sau, Tiểu Bạch tỉnh lại. Nàng thấy Bích cô đang bên cạnh nàng, liền lay bà hỏi:
-Cô cô, LHX sao rồi? Còn Nhất Sơn nữa? Họ sao rồi?
-Tiểu Bạch, ta xin lỗi. Ta và BNC đã cố gắng hết sức, LHX cho dù tim hắn vẫn đập mạch vẫn lưu thông nhưng não của hắn đã bị hỏng rồi, hắn giờ vẫn sống nhưng như một cây gỗ vậy, không thể di chuyển được. BNC đang theo dõi và tìm cách chữa trị cho hắn. Còn Nhất Sơn, thân thể đã tàn phế, sợ liên luỵ đến con, đã tự kết liễu rồi. Nếu con muốn, ta có thể đưa con đến trước mộ của Nhất Sơn.
Đến đây, hai hàng nước mắt tuôn rơi trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Đau khổ đến tột cùng, cả hai nam nhân yêu nàng đều đã ra đi. Nàng cũng không muốn gặp lại họ, chỉ để nàng thêm tự dằn vặt khi nhớ về những kỷ niệm với họ.
-Từ nay về sau, con sẽ không yêu bất kỳ ai nữa. Như vậy là quá đủ với con, đau khổ và hy vọng, ngọt bùi đắng cay đều đã nếm qua. – nàng thẫn thờ.
***
Một tháng sau đó, NL và ĐBQ, LH và HT, VĐ và ML cùng nhau tam hỷ lâm môn, thành thân cùng một ngày, màu đỏ nhuộm cả Bách Hữu quán nhưng nó không thể nào len lỏi vào con tim đã đóng băng của nàng. Nàng vui mừng cho họ nhưng cũng tự thấy tủi thân, sao người khác có thể hạnh phúc, còn nàng lại không? Không phải nàng ganh tỵ với chính những tỷ muội của mình mà vì ông trời thật không công bằng với nàng, cho nàng được quen biết 2 nam nhân, mặc dù LHX không phải là nam nhân tốt như Nhất Sơn nhưng cả 2 đều để lại những dấu ấn sâu nặng trong lòng nàng. Vậy mà tại sao cả hai cùng rời bỏ nàng trong cùng một ngày? Đến đây nàng bật khóc, mũi kim thêu đâm vào tay, vết thương bé xíu này với nàng chẳng có chút cảm giác khi trong lòng nàng đang có một vết thương đến chết cũng không thể khỏi. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, nàng tự giam mình trong phòng thêu, miệt mài thêu tranh, mỗi bức tranh là một kỷ niệm của nàng, dù vui dù buồn nàng vẫn thêu ra trong vô thức.
Sau 3 tháng, tinh thần nàng dần ổn định, nàng quyết định đi bán tranh và trở lại với cuộc sống bình thường, một cuộc sống mà nàng nghĩ sẽ mãi cô đơn như vậy đến cuối đời. Thấy nàng có khởi sắc, mọi người ai nấy đều cảm thấy lòng nhẹ hơn. VĐ giúp nàng đem tranh ra bán và định ở đó cùng nàng nhưng nàng bảo cứ để nàng một mình, nàng phải làm quen thôi. Nhìn phố đông người qua lại, chốc lát lại có những cặp tình nhân nắm tay nhau vui vẻ biết mấy. Nàng ước gì…
 ***
Được nửa buổi, cũng có hơn chục người mua tranh. Nàng đang ngồi thêu thêm tranh:
-Cô nương, ta muốn mua bức tranh này, bán bao nhiêu vậy? – một giọng nam hỏi.
-Bức đó 1 lượng bạc. – nàng liếc nhìn bức tranh, không thèm nhìn người mua tranh.
-Ta muốn mua tranh tặng cho người ta yêu, ta và cô ấy xa nhau đã 3 tháng rồi, chắc cô ấy giận ta lắm, cô ấy biết thêu tranh nên ta sợ mua bức không vừa lòng cô ấy, cô ấy rất thích màu tím và đỏ, hay đánh người, lại còn thường xuyên ức hiếp ta, theo cô ta nên mua bức nào?
Nghe đến đây nàng ngước lên nhìn, và nàng vô cùng sửng sốt, muốn hét lên thật to nhưng nàng cố kìm nén lại. Trước mắt nàng, một dáng người quen thuộc, vẻ mặt phong lưu phóng khoáng, ánh mắt nhìn nàng trìu mến. Nàng như không thể tin vào mắt mình.
-Lệnh Hồ Xung, ngươi là người hay là ma?
-Ma có thể đi dưới ánh nắng sao? Ta đương nhiên là người.
Nàng bỏ nay bức tranh đang thêu dở, chạy đến ôm chầm lấy chàng.
-Ta cứ tưởng ngươ… huynh chết rồi. Huynh thật là xấu, bỏ ta đi lâu như vậy, ta cứ tưởng suốt đời này sẽ phải sống một mình đơn độc chứ?
-Ta cũng đâu muốn, may mà Diêm Vương Gia không nhận kẻ bội bạc như ta, trả ta lại để trả nợ ân tình cho nàng. – chàng cười đáp.
Những giọt nước mắt của nàng lăn dài, ướt cả vai chàng.
-Ta sống, còn phu quân sắp cưới của nàng chết, nàng buồn sao? – chàng cười hỏi.
-Huynh còn đùa được, cả người chết cũng không tha. – nàng đấm nhẹ vào vai hắn.
-Nàng vẫn mạnh tay như ngày nào. – chàng xoa vai và nói.
Nàng lại ôm chầm lấy chàng. Cả hai cùng dọn tranh về.
-LHX, huynh còn sống. – NL vừa thấy chàng mừng rỡ chạy đến ôm chàng.
-Mạng ta lớn như vậy, không dễ chết đâu. – chàng xoa đầu cô.
Tối hôm đó, nàng mang cho chàng một bình Nữ nhi hồng thật to.
-Muội đặc biệt mua cho huynh nè. Phải uống hết đó.
-Phụ lòng muội rồi, ta chỉ uống 1 chén cùng mọi người thôi. Ta không uống nhiều rượu nữa, hại sức khoẻ lắm. – chàng nói với nàng.
Nàng nghĩ “Quái lại, sâu rượu sao có thể thay đổi bản chất được?”, nhưng cũng mặc kệ, bỏ được rượu cũng tốt.
Họ ăn uống, cười nói với nhau như một đại gia đình rất vui vẻ mà không biết rằng Bích cô và chàng đang giấu một bí mật kinh thiên.
Sáng hôm sau, chàng gõ cửa phòng nàng từ sớm. Nàng mở cửa và trước mặt nàng là một con diều bươm bướm sặc sỡ. Cả 2 cùng nhau đi thả diều rất vui, chiều đến, họ lại cùng nhau đàn hát. Nàng có cảm giác bất thường khi nghe tiếng đàn của chàng nhưng nghĩ có lẽ là do cảm giác của mình thôi.
2 tuần trăng sau, ngày nàng mong đợi cũng đến, ngày đại hỷ của nàng. Biết bao bằng hữu giang hồ đến chúc mừng, có cả PTD, PCđs, XHđt, LHst, Nghi Ngọc, đại diện các phái Hoa Sơn, Hành Sơn, Cổ Mộ, Không Động. Màu đỏ, một lần nữa nhuộm cà Bách Hữu quán, và lần này nhuộm cả tim nàng.

Sau bữa tiệc chiêu đãi khách, chàng bước vào phòng tân nương. Chàng không hề say một chút nào, quả là có thay đổi. Chàng đến trước mặt nàng, khẽ gỡ chiếc khăn đỏ che mặt nàng ra, ôi chao, một tân nương đẹp nhất thế gian trong lòng chàng, nàng quá đẹp trong bộ đồ tân nương, ngoài sức tưởng tượng của chàng. Cùng nhau uống ly rượu hợp cẩn xong, nàng nở một nụ cười và hỏi chàng:


-Chàng không phải Lệnh Hồi Xung?
Mặt chàng liền biến sắc, giọng hơi run đáp lại:
-Ta… ta… Nhưng… sao nàng biết?
-Nhưng thiếp biết chàng là người yêu thiếp hết lòng, nên dù chàng có là ai chăng nữa, thiếp đã bằng lòng kết duyên cùng chàng rồi. – nàng cười đáp. – chàng không cần giải thích đâu, ánh mắt, tiếng đàn, con diều, và nhất là chàng không phải sâu rượu… đã sớm cho thiếp biết chàng thực sự là ai.
Chàng lặng người, không biết nói gì hơn, lệ chàng tuôn rơi.
-Thiếp vẫn giữ lời hứa với chàng đấy, thiếp đã lấy chàng rồi!
-Nàng còn nhớ cả điều này, ta chỉ nghĩ lúc đó nàng đùa ta thôi. Nhưng đã là phu thê không nên giấu diếm nhau điều gì, ta sẽ kể toàn bộ sự thật cho nàng. – chàng vuốt lên mái tóc đen huyền của nàng.
***
Sau khi LHX được đưa về, cơ thể hắn vẫn hoạt động được bình thường, chỉ có bộ não đã bị độc huỷ, giống như là hiện tượng “người thực vật” á. Còn Nhất Sơn thì toàn thân tàn phế, chỉ có đầu óc chàng vẫn còn minh mẫn. BNC và Bích cô sau nhiều ngày suy nghĩ đã đề ra một ý định liều lĩnh hơn cả việc BNC từng làm trước đây với nàng và NDD để chữa độc Tam thi não thần đang.
Cả 2 đều là người yêu nàng, nhưng nếu LHX có những đức tính tốt đẹp của Nhất Sơn thì còn gì bằng, và chỉ có một cách để làm điều đó… đổi não.
-Ta e rằng chúng ta khó có cơ hội thành công, nếu như không thành công thì Trần công tử và cả LHX khó bảo toàn tính mạng. – BNC e ngại.
-Chứ bây giờ chúng ta còn cách nào khác tốt hơn nữa? – Bích cô hỏi – ta không đành lòng nhìn thấy Tiểu Bạch như vậy. Ngươi sẽ đưa đến cho Tiểu Bạch một khúc gỗ LHX vô tri vô giác, hay đưa đến một Trần Nhất Sơn tàn phế? Hay là ngươi sẽ có thể đưa đến một LHX với tinh thần của Nhất Sơn, một người mang dáng dấp mà Tiểu Bạch yêu thương và có tình cảm sâu nặng, sẵn sàng hy sinh cho nó? – Bích cô gắt BNC.
-Hai… hai… người… cứ… làm… làm… đi… Ta có… có… chết… cũng… đáng… đáng mà… - chàng ráng nói với một giọng đứt quãng và cố dồn hết sức để nói.
BNC và Bích cô đánh liều, đổi bộ não đã không còn chức năng gì của LHX thay bằng bộ não nguyên vẹn của chàng, cứ tưởng rằng họ đã thất bại thảm hại khi xem chút nữa mất cả 2 người. Và một kỳ tích đã xuất hiện, tia sáng le lói trong màn đêm, họ đã thành công. Sau vài ngày, cơ thể của LHX nhanh chóng thích ứng được với bộ não mới. Sau một tháng có thể nói chuyện, nhận thức bình thường, không có dấu hiệu gì lạ, sau 2 tháng có thể đi lại, tự làm những việc bình thường, và sang tháng thứ 3 có thể sử dụng kiếm pháp. Và đó là lý do Lệnh Hồ Xung trở thành “chàng”.
Nhưng dù đã nghiên cứu rất kỹ những thói quen, cung cách nói chuyện , phong cách đi lại của LHX trước đây nhưng “chàng” Xung vẫn bị nàng phát hiện qua những thứ không thể nào thay đổi, tiếng đàn, ánh mắt và cử chỉ dành cho nàng. Dù chàng có cố gắng diễn cho giống LHX trước đây đến đâu, nhưng trước mặt nàng, chàng vẫn không thể kiềm chế những cảm xúc của Trần Nhất Sơn… và dễ dàng bị nàng phát hiện vì vốn dĩ chàng ít khi uống rượu, điều đó đã thành thói quen, khó mà thay đổi để ngày nào cũng uống rượu như LHX trước đây.
Trước khi rời khỏi tiệc hỷ của chàng, Phong Thanh Dương ghé tai chàng:
-Hôm nào có thời gian đến Tứ Quá Nhai, ta dạy Độc cô kiếm pháp cho con!
Mắt chàng rưng rưng, chạy theo níu ông lại và hỏi:
-Sao người biết?
-Đệ tử ta dạy kiếm pháp cả năm liền làm sao không biết được? Thôi thì cứ sống thật tốt vào, không dễ gì có cơ hội được ở bên người thực sự yêu mình đâu. LHX đã từng học Độc cô cửu kiếm, ta tin chắc rằng con cũng sẽ nhanh chóng luyện thành thôi…
Nói rồi lão cười thật to và đi mất.
***
Nàng lấy tay vuốt nhẹ má chàng, lau đi những giọt nước mắt.
-Thiếp không trách chàng giấu thiếp. Thiếp đã chấp nhận và thành thân với chàng, đã là người của chàng, chàng không cần suy nghĩ nhiều nữa. Nhưng thiếp xin chàng điều này, mong chàng không khó chịu khi thiếp gọi chàng là “Xung lang”. Vì trước mặt thiếp giờ là Lệnh Hồ Xung, mặc dù biết rõ về tâm trí, chàng là Nhất Sơn nhưng thiếp đâu thể gọi chàng như vậy trước mọi người.
-Biết sao bây giờ, ta bây giờ còn không xác định được rõ mình là ai nữa? Ta chỉ biết một điều, ta yêu nàng bằng cả trí óc và con tim này. Nàng nên gọi ta là Lệnh Hồ Xung, vì dù tâm thức ta là Trần Nhất Sơn nhưng dáng dấp, khuôn mặt, hơi thở trước mặt nàng là của Lệnh Hồ Xung. Ta không thể nào phủ nhận bây giờ mình là Lệnh Hồ Xung, và chỉ là Lệnh Hồ Xung của riêng nàng.
Chàng ôm nàng vào lòng, ánh mắt đầy hạnh phúc, cuối cùng chàng đã được ở bên nàng rồi. Còn nàng, trước mắt nàng dù là ai thì cũng là người thực sự yêu nàng và nàng cũng đã yêu người đó. Và họ sống với nhau hạnh phúc mãi mãi về sau… 
HẾT.


Ảnh cuối truyện:
Một cái kết sẽ có nhiều bạn cho là không tưởng nhưng mình không thể để Tiểu Bạch thành đôi với LHX hay Nhất Sơn được vì:
-LHX đã quá bội bạc, không xứng đáng với tình cảm và những hy sinh mà nàng đã dành cho.
-Trong lòng nàng chỉ có hình bóng LHX, nếu gượng ép nàng và Nhất Sơn, sẽ rất thiệt thòi cho chàng.
-Mình đã rất đắn đo, vì lỡ chế ra cái Tuyệt não hoàn rồi thì mình không thể nào quay đầu, quay đầu như thế nào cũng không biết!
-Mà nếu cho cả LHX và Nhất Sơn cùng chết thì quá là tội cho nàng, và nếu cho nàng gặp người mới thì lại quá tội cho Nhất Sơn, mà nàng cũng đâu thể yêu người mới khi đã trải qua những điều đó.
==>Mình cho là cái kết này hợp lý mặc dù nó có chút phi thực tế, nhưng TNGH 2013 mình BNC đã đổi tim được thì thêm Bích cô có lẽ chuyện này có thể được.

poster phần 2 
Phần 2 được post tại dây: dong-phuong-tinh-truyen-2.blogspot.com

Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

Hình ảnh Hậu Tân tiếu ngạo giang hồ 2013 - Season 2

Poster Hậu Tiếu Ngạo Giang Hồ 2013 phần 2
http://dong-phuong-tinh-truyen-2.blogspot.com/
 
Để post phần 2 này, dự định là 17-20/7, nếu như đến hết ngày 15/7 mình vẫn thiếu views, rất xin lỗi các bạn. Mình rửa tay chậu đồng, không post phần 2!  
với các hình mẫu nhân vật



 TRẦN KIỀU ÂN ... Dương Tiểu Bạch

TAE ... "Lệnh Hồ Xung"

Đặng Sa ... Dương Nghi Lâm
Đường Quốc Cường ... Trần Thượng Tín

Lục Nghị ... Lệnh Hồ Khắc

 Trần Hạo Dân ... Hoàng Thượng
Trương Đình ... Hoàng Hậu

Ngô Quân Như ... Bích cô

 Đồng Lệ Á ... Lý Thuý Hạnh

Chương 39 - Trận chiến cuối cùng



Hậu Tiếu Ngạo Giang Hồ 2013
Độc quyền tại Blogger Đông Phương Cô Nương 2013
CHƯƠNG 39 – TRẬN CHIẾN CUỐI CÙNG
Tiểu Bạch từ trong bước ra.
-Lão nạp có việc, hai người cứ trò chuyện! – lão quay đi.
Hắn nghe vậy, quay lại nhìn nàng. Cả hai nhìn nhau, không nói một hồi lâu.
-Ta thật ngốc đúng không? Ta buông tay được, đáng lẽ nên vui mới phải. – hắn mở miệng.
-Nếu buông tay dễ dàng như vậy thì trên đời này làm gì còn đau khổ vì tình chứ.
-Ý nàng là ta vẫn chưa buông tay được? – hắn thắc mắc.
-Nếu chúng ta buông tay được, thì bây giờ đã không đứng đây mà phải như Phong lão tiền bối, ẩn cư, không nhúng tay vào giang hồ. – nàng đáp.
-Ta bây giờ cũng không còn được mấy ngày, buông tay hay không cũng vậy. – hắn lắc đầu – ta cũng không biết lần này ta quyết định có đúng không nữa?
-Chia tay NDD hay là quyết định không để cô cô chữa cho ngươi?
-Ta cũng không biết nữa, những gì đã qua, những gì đã mất… giờ không quan trọng nữa, quan trọng là ta thấy nàng được hạnh phúc.
-Hạnh phúc? Ngươi biết ta đang hạnh phúc sao? – nàng cười ngất – ngươi thì biết cái gì chứ.
-Có lẽ ta không biết nhưng cuộc sống của nàng không có ta chắc sẽ hạnh phúc hơn.
-Ngươi có biết không? Cuộc sống của ta mà không có ngươi, ta phải giả vờ mà sống. Không thể nào sống thật với tình cảm của mình, lúc nào cũng phải dối lòng, dối người. Cuộc sống như vậy hạnh phúc sao?
-Chẳng lẽ nàng… - hắn thắc mắc.
-Đúng vậy, trong lòng ta lúc nào cũng chỉ có hình bóng của ngươi, ta không cách nào gạt ra được dù ngươi có bội bạc, phụ tình ta đi nữa… Nhưng ngươi đừng nghĩ thế mà mừng, ta sẽ mãi cất giấu hình ảnh ngươi trong lòng ta, nơi sâu thẩm nhất và cố không bao giờ nhớ lại nữa…
-Nàng nên làm vậy, ta mong nàng có thể đón nhận tình cảm của Nhất Sơn, hắn đối với nàng rất tốt, tốt hơn kẻ đáng chết như ta vạn lần. – hắn nói rồi bỏ vào trong.
Hắn đâu biết phía sau hắn, hai dòng lệ dài đang chảy trên má nàng…
***
Rồi ngày quyết chiến cũng đến, các môn  phái theo sự chỉ dẫn của nàng kéo nhau lên HMN đòi Mị cô buông tay chịu trói. HMN cũng không còn nhiều tay sai như trước, đó là do ả đã hút hết nội lực và dùng đầu lâu của cả trăm tên tay sai làm công cụ luyện CABCT. Ả từ trong được bọn tay sai dùng kiệu đưa ra.
Đâu đâu ở HMN cũng là oán khí. PCđs dẫn đầu đoàn người:
-Ma nữ, hãy buông tay chịu trói bọn ta có thể tha cho ngươi.
-Ta nghĩ kẻ buông tay phải là các người. - Ả cười to rồi phất tay cho thật đại trưởng lão của NN giáo tiến lên.
Như theo kế hoạch, 10 tên này do PCđs, XHđt, Lệ Hoa st, PTD, Bích cô, VĐ, ĐBQ, NL, LH,  Hoài Thiên đảm nhận. Nàng, Mỹ Lam và Nghi Ngọc dẫn đầu các phái đánh với bọn tay sai. Chàng và hắn dùng Cửu dương chân kinh đối phó với Mị cô.
***
Tên mạnh nhất, bị PCđs dùng Thiếu Lâm tâm pháp đối phó, chiêu của lão biến hoá khôn lường, hắn chết cũng đáng.
Tên thứ 2 và thứ 3 lần lượt bị XH và Lệ Hoa đánh bại.
Tên thứ 4 dùng kiếm sao địch lại được Độc cô cửu kiếm của PTD.
Bích hoa bảo điển của Bích cô nhanh chóng cho tên thứ 5 lên đường, thịt nát xương tan.
BHTC của NL cũng hạ tên thứ 6 không kịp thét một tiếng.
VĐ và ĐBQ cũng tiễn hai tên thứ 7 và 8 lên đường bằng Quảng Ninh thần công.
LH và HT song kiếm hợp bích nàng là cung chàng là tiễn đánh bại 2 tên còn lại.
***
-Xung lang, huynh cùng bọn chúng đối phó ta? - Ả nhìn hắn hỏi.
-Hôm nay ta không thể để cô tiếp tục hại người, phải trừ hại cho võ lâm. – hắn đáp.
-Vậy phải xem huynh có bản lĩnh đó không? - ả cười đáp lại.
Hai bên nghênh chiến kịch liệt, vận dụng tất cả võ công có được cho cuộc chiến sinh tử này. Quả nhiên 10 tên trưởng lão có phần thấp hơn 10 đại diện của chính phái. Các tay sai và đệ tử chính phái cũng chiến đấu mãnh liệt, kim của nàng bay loạn xạ, bọn tay sai bị đóng băng bởi Hàn băng chưởng cũng không ít.
Về phần ả, có phần thất thế do CDCK vốn là khắc tinh của CABCT.
Bỗng đang cùng chàng chiến đấu sắp thắng ả thì LHX bất ngờ buông tay. Hắn ôm lấy đầu đau đớn, Tuyệt não hoàn đã đến lúc phát tán. Đầu hắn đau như búa bổ, máu chảy ra cả ở mũi, miệng, tai. Mạch máu trong đầu hắn hỗn loạn. Hắn khuỵ xuống, kịp la một tiếng rồi ói liền mấy ngụm máu. Nàng liền buông kim chạy đến đỡ lấy hắn.
-LHX… LHX… ngươi không được chết.
Còn mình chàng vốn không phải đối thủ của âm khí nặng nề trên người ả, ả dồn thêm âm khí vào trảo pháp, chàng đỡ không nổi bị ả đánh hất văng đi, kinh mạch trên người đều đứt hết, không thể cử động chân tay gì được nữa.
Nàng ngước lên nhìn ả, trong một thời khắc ả đã hại cả 2 nam nhâm của nàng, 1 yêu nàng sẵn sàng hy sinh vì nàng, 1 là người nàng yêu sâu đậm nhất. Ánh mắt nàng loé sáng nhìn ả. Ả cười mãn nguyện:
-LHX, đây là hậu quả ngươi phản bội ta…
Nàng đặt xác LHX xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn ả.
Ả lao tới dùng trảo pháp tấn công nàng. Nàng vẫn đứng yên đó đợi ả đến gần. Móng tay của ả vừa tới, nàng giơ hai tay ra như tạo một lớp chân khí bảo vệ từ tất cả những gì nàng có, QHBĐ, BHTC, DCK, CACK, Tử hà thần công… tất cả phối hợp lại. Ả vừa trảo vào, tất cả móng tay của ả vỡ vụn. Nàng la lên một tiếng “Aaaaaaaaaa!” lớp màng chân khí như nổ tung ra, đánh bật ả bay đập người vào vách nói, tất cả mọi người xung quanh cũng bị đánh bật.
Ả vẫn chưa chịu thua, tiếp tục đứng dậy, dùng hết toàn bộ những gì ả có đấu lại nàng. Toàn bộ những vũ khí xung quanh, kiếm, chuỳ, đao đều bị ả hút tập trung về 1 chỗ hướng về nàng [một chiêu ả luyện được từ võ công Tây Vực], ả phất tay, tất cả cùng bay về phía nàng.
Nàng giơ tay lên, luồng chân khí phẫn nộ lúc nãy lại hiện lên nhưng dày hơn như một tấm khiên, tất cả vũ khí đó đều cong quẹo, gãy vụn trước tay nàng. Ả thấy vậy hoảng sợ quá, toan chạy đi. Nàng giơ hai tay ra, đánh theo vòng, từ sau lưng nàng hàng ngàn mũi kim sắc nhọn, loé sáng lên, bay một lượt về phía ả.
Ngàn kim xuyên thấu, ả giờ như một cái sàn thuốc, nàng tung thêm 1 chưởng BHTC có kèm Tử hà thần công và CACK về phía ả, thân xác ả vỡ vụn, không còn mảy may chút gì. Sau đó, nàng cũng ngã khuỵ xuống, ngất đi.
Tất cả đệ tử chính phái hò reo, họ đã chiến thắng và tiêu diệt triệt để Ma giáo. Bích cô và những người bạn của nàng thì đau lòng cho số phận của chàng và LHX, một sắp mất mạng, một tàn phế dưới tay ả… 
***
Kết cục chuyện tình Đông Phương như thế nào, các bạn đón xem ở chương 40 được đăng vào ngày mai 12/7/2013 nhé! 
Mà mình để chế độ nặc danh bình luận có lẽ thu hút nhiều bình luận hơn nhỉ, mong các bạn tiếp tục ủng hộ!

Chương 38 - Thực tế phũ phàng



Hậu Tiếu Ngạo Giang Hồ 2013
Độc quyền tại Blogger Đông Phương Cô Nương 2013
CHƯƠNG 38 – THỰC TẾ PHŨ PHÀNG
-Huynh không còn yêu muội nữa sao?
-Ta không thể nào tiếp tục yêu ngươi nữa, kẻ máu lạnh vô tình. Sau bao nhiêu sóng gió, ta nhận ra rằng ta chỉ có tình bạn với ngươi, mà có lẽ từ hôm nay, tình bạn đó cũng không còn nữa. – hắn lắc đầu.
Ả buông tay ra, nhanh chân bay đi.
-Tại sao con lại tha cho ả? – Bích cô hỏi.
-Nếu ả chết, chúng ta cũng khó sống, xung quanh đây có rất nhiều tay sai NN giáo, lúc lên núi con để ý thấy chúng lấp la lấp ló khắp nơi, còn nghe rất nhiều mùi thuốc nổ nữa. – nàng giải thích.
-Nhưng chắc gì chúng không cho nổ tự chứ? – BNC nói.
-Ả không làm vậy đâu, ả chỉ muốn phô trương thanh thế. Vả lại ta cũng không còn đủ nội lực để đánh với ả nữa. – nàng đáp.
Nãy giờ có một ánh mắt quan sát nàng. Chàng bước ra từ đám đông, chạy lại ôm chặt lấy nàng, vừa chảy những giọt nước mắt nam nhi vừa nói:
-Nàng còn sống… nàng còn sống… ta cứ tưởng.
-Muội không dễ chết được đâu. Huynh đừng lo. – nàng cười nói với chàng.
Hắn nhìn thấy hai người âu yếm, biết mình ở lại cũng thừa, bỏ ra ngoài. Bích cô thấy vậy đi theo hắn. Hắn đứng lại ở cửa tự, nhìn xuống cảnh quan xung quanh mà lòng như thắt lại. Bỗng có một bài tay đặt lên vai hắn, hắn quay lại:
-Ra là người… - hắn đầy vẻ thất vọng.
-Ngươi tưởng là Tiểu Bạch à? Ta biết nó vẫn còn yêu ngươi nhưng chỉ là nó không thể đến với ngươi, một mặt vì NDD là thê tử của ngươi, một mặt vì Nhất Sơn đã hy sinh quá nhiều cho nó. Bây giờ và cả trước đây, nó là người trọng tình, nhưng vì không ai đối tốt với nó trong NN giáo nên nó đành lạnh lùng tự bảo vệ bản thân, khó lòng tin vào ai. Nhưng ánh mắt của nó đã cho thấy nó rất tin tưởng ngươi. Ta không hiểu tại sao trước đây ngươi không đón nhận tình cảm của nó mà bây giờ lại nuối tiếc? Vì hai chữ chính-tà sao? Vậy thì thê tử tốt ngươi đã chọn thì sao? Ả chẳng phải còn tàn ác hơn Tiểu Bạch ngày xưa?
-Ta biết, trước đây ta có mắt mà không tròng. Người thấy đó, ta đã lãnh hậu quả của mình rồi, ta muốn dành những ngày ít ỏi còn lại của mình, trả ân tình cho nàng. Kiếp này trả không hết, ta đành kiếp sau làm trâu làm ngựa trả cho nàng. Ta nợ nàng cả mấy mạng sống, làm sao nói trả hết được trong vài ngày? – hắn cười buồn.
-Ta đang có hứng thú nghiên cứu Tuyệt não hoàn này, mong ngươi có thể để ta thử chữa trị. – Bích cô hiền dịu nói.
-Không cần người hao công tổn sức vì ta như vậy! Ta đã liên luỵ rất nhiều người rồi. Những ngày tới ta muốn góp chút sức lực của mình chống lại Ma giáo.
-Kể cả ngươi phải đối mặt với NDD? – Bích cô ra vẻ ngạc nhiên.
-DD mà ta từng quen biết đã bị lòng ghen ghét, ích kỷ và thù hận của nàng giết chết rồi. Bây giờ đó là Mị cô giáo chủ độc ác của Ma giáo. – hắn lắc đầu.
Nàng đứng nép ở cửa nghe hết toàn bộ câu chuyện. Hắn thực sự muốn trả nợ ân tình cho nàng mặc cả mạng sống? Nàng rối quá.
***
NDD về đến giáo, vô cùng bực tức. Ả sai tay sai đi bắt thêm người về cho ả luyện công. Không đầy ba ngày sau, đầu lâu đã chất đầy trong sơn động ả luyện công.
Tin này cũng nhanh chóng đến tai mọi người ở Thiếu Lâm tự.
-Chúng ta không thể nào để Mị cô tiếp tục làm loạn được nữa. – PCđs nói.
-Bây giờ trước tiên chúng ta cần bàn tính kế hoạch thật rõ ràng, tấn công HMN không phải chuyện dễ. – Xung Hư đt cũng nói.
-Dương cô nương, trước đây thân thuộc HMN, có thể giúp chúng tôi đường lên và bản đồ trên đó không? – Lệ Hoa sư thái quay sang hỏi nàng.
-Tất nhiên tiểu nữ sẵn sàng giúp các vị, nhưng mà ta đã rời HMN mấy tháng nay rồi, chắc chắn Mị cô đã thay đổi nhiều thứ ở đó rồi. Còn đường lên HMN có lẽ ta giúp được. – nàng đáp.
-Được chúng ta nhanh chóng chuẩn bị kẻo nhiều người nữa bị hại dưới tay Ma giáo này. – Tất cả cùng đồng lòng.
***
LHX đang đứng phía lang viên sau tự, nhìn về những ngọn núi xa xăm.
-Bần tăng xin hỏi thí chủ sao lại tự ý truyền lại Dịch cân kinh cho Mị cô?
-Tại hạ sơ ý, bị cô ấy chuốc rượu say, lén chép lại tâm pháp DCK. Cáo lỗi PCđs, tại hạ không cố ý để lưu truyền tâm pháp của bổn tự. – hắn quay lại.
-Con người đó lòng tham vô đáy, đã trách lầm thiếu hiệp. – lão lắc đầu.